Bất cứ một nhà sư lang thang nào cũng có thể được ở lại trong một ngôi
đền Thiền, miễn là ông ta thắng cuộc tranh luận về giáo lý Phật Giáo với
nhưng người đang ở nơi đó, nếu thất bại phải đi nơi khác.
Có hai sư huynh sư đệ cùng đang sống trong một ngôi đền ở miền Bắc nước Nhật. Sư huynh là một người học rộng nhưng sư đệ là một người ngu đần và chột mắt.
Một nhà sư lang thang đến hỏi xin ở trọ và đặc biệt thách họ tranh luận về giáo lý thượng thừa của Phật Giáo. Ngày hôm đó người sư huynh mệt quá vì học hiểu bảo người sư đệ thay mình, rồi người sư huynh cẩn thận dặn trước “Hãy đến yêu cầu một cuộc đối thoại yên lặng.”
Và người sư trẻ và ông sư lạ đến ngồi lặng lẽ trước bàn thờ Phật.
Sau đó chẳng bao lâu nhà sư lang thang đứng dậy, đến nói với người sư huynh “Sư đệ của anh thật là một người bạn kỳ diệu. Anh ta đã đánh bại tôi.”
Người sư huynh bảo “Hãy kể cho tôi nghe cuộc đối thoại.”
Nhà sư lang thang dẫn giải “Được. Đầu tiên tôi dơ một ngón tay tượng trưng cho Đức Phật, một người đã giác ngộ. Và anh ấy dơ lên hai ngón tay, có nghĩa là Đức Phật và giáo lý của Ngài. Tôi dơ lên ba ngón tay, tiêu biểu Đức Phật, giáo lý của Ngài và những người theo Ngài sống cuộc đời hòa hảo (tức là Phật Pháp Tăng), rồi anh đưa nắm tay siết chặt đập vào mặt tôi chứng tỏ rằng cả ba phát xuất từ sự một chứng ngộ. Thế là anh ấy đã thắng. Và tôi không có quyền ở lại đây.”
Rồi nhà sư lang thang bỏ đi.
“Ông bạn đó ở đâu rồi?” Người sư đệ vừa chạy đến vừa hỏi.
Người sư huynh nói “Tôi biết sư đệ vừa thắng cuộc tranh luận.”
Người sư đệ nói “Không thắng đâu. Em sẽ đánh hắn.”
Người sư huynh bảo “Hãy nói tôi nghe đề tài tranh luận.”.
Người sư đệ trả lời “Tại sao lúc hắn đưa lên một ngón tay ám chỉ rằng em chỉ có một mắt. Vì hắn là người lạ, em nghĩ phải lịch sự một chút. Vì thế em dơ hai ngón tay, khen ngợi hắn có đủ hai mắt. Rồi hắn vô lễ dơ lên ba ngón tay, bảo rằng giữa em và hắn chỉ có ba mắt. Vì thế em nổi khùng lên và bắt đầu đấm hắn. Nhưng hắn bỏ chạy và cuộc tranh luận chấm dứt.”
Có hai sư huynh sư đệ cùng đang sống trong một ngôi đền ở miền Bắc nước Nhật. Sư huynh là một người học rộng nhưng sư đệ là một người ngu đần và chột mắt.
Một nhà sư lang thang đến hỏi xin ở trọ và đặc biệt thách họ tranh luận về giáo lý thượng thừa của Phật Giáo. Ngày hôm đó người sư huynh mệt quá vì học hiểu bảo người sư đệ thay mình, rồi người sư huynh cẩn thận dặn trước “Hãy đến yêu cầu một cuộc đối thoại yên lặng.”
Và người sư trẻ và ông sư lạ đến ngồi lặng lẽ trước bàn thờ Phật.
Sau đó chẳng bao lâu nhà sư lang thang đứng dậy, đến nói với người sư huynh “Sư đệ của anh thật là một người bạn kỳ diệu. Anh ta đã đánh bại tôi.”
Người sư huynh bảo “Hãy kể cho tôi nghe cuộc đối thoại.”
Nhà sư lang thang dẫn giải “Được. Đầu tiên tôi dơ một ngón tay tượng trưng cho Đức Phật, một người đã giác ngộ. Và anh ấy dơ lên hai ngón tay, có nghĩa là Đức Phật và giáo lý của Ngài. Tôi dơ lên ba ngón tay, tiêu biểu Đức Phật, giáo lý của Ngài và những người theo Ngài sống cuộc đời hòa hảo (tức là Phật Pháp Tăng), rồi anh đưa nắm tay siết chặt đập vào mặt tôi chứng tỏ rằng cả ba phát xuất từ sự một chứng ngộ. Thế là anh ấy đã thắng. Và tôi không có quyền ở lại đây.”
Rồi nhà sư lang thang bỏ đi.
“Ông bạn đó ở đâu rồi?” Người sư đệ vừa chạy đến vừa hỏi.
Người sư huynh nói “Tôi biết sư đệ vừa thắng cuộc tranh luận.”
Người sư đệ nói “Không thắng đâu. Em sẽ đánh hắn.”
Người sư huynh bảo “Hãy nói tôi nghe đề tài tranh luận.”.
Người sư đệ trả lời “Tại sao lúc hắn đưa lên một ngón tay ám chỉ rằng em chỉ có một mắt. Vì hắn là người lạ, em nghĩ phải lịch sự một chút. Vì thế em dơ hai ngón tay, khen ngợi hắn có đủ hai mắt. Rồi hắn vô lễ dơ lên ba ngón tay, bảo rằng giữa em và hắn chỉ có ba mắt. Vì thế em nổi khùng lên và bắt đầu đấm hắn. Nhưng hắn bỏ chạy và cuộc tranh luận chấm dứt.”
Nhận xét
Đăng nhận xét