Ngoài trời đang mưa, mưa càng lúc càng nặng hạt. Cũng phải thôi, vì đây là mùa tan trường mà. Nếu bạn dừng suy nghĩ chỉ trong một phút thôi, bạn sẽ cảm nhận thời gian trôi qua chậm rãi như thế nào và có thể cảm nhận được hết ý nghĩa của“ mưa tan trường”.
Đối với tôi, mưa tuy buồn nhưng rất đẹp, tiếng mưa nghe rất vui tai, giá như tôi có thể trở về thời thơ ấu vì cứ mỗi lần trời mưa, dù to hay nhỏ tôi vẫn chạy ra ngoài trời chạy nhảy cùng đám bạn, và dù bị ba mẹ la và khuyến cáo là sẽ mắc bệnh nhưng tôi vẫn dầm mưa - một cảm giác thích thú kì lạ. Đối với học sinh cuối cấp chúng tôi thì thiên nhiên cũng cất bước theo qui luật muôn thuở của nó, những giọt lệ của thiên nhiên và sắc đỏ của hoa phượng có vẻ như báo hiệu rằng chín năm đèn sách và biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò ngây ngô đã kết thúc.
Và do vậy mùa mưa năm nay rất khác so với những năm trước, Mưa buồn lắm! Mưa còn làm cho mọi vật, mọi người xung quanh buồn lây. Sáng nay, chỉ còn tuần nữa là kết thúc năm học, không hiểu sao lòng tôi ngập tràn cảm xúc, một cảm xúc mà không có một ngôn ngữ nào có thể diễn tả đích xác được.
Vẫn biết thời gian luôn trôi đi và không có một tác nhân nào có thể cản lại được, nhưng giả như tôi có phép màu hay đơn giản là có một điều ước vào lúc này, một và chỉ một mà thôi! Tôi sẽ cố níu kéo cho nó trôi chậm lại để có thể cảm nhận được trọn vẹn cái ý nghĩa “mưa tan trường” ấy. Người ta thường nói là hãy để cảm xúc tuân theo lí trí, và lí trí mách bảo cho tôi rằng hãy làm những gì bạn muốn, tôi muốn đến bắt tay từng người và muốn ôm chặt lấy những người bạn học của tôi. Tôi cũng muốn gửi lời cám ơn đến tất cả các thầy cô, tôi muốn nói là tôi rất rất yêu quí và kính trọng họ. Họ là những thầy cô tuyệt vời, tràn đầy nhiệt huyết với tụi học trò “nhất quỉ nhì ma thứ ba học trò” 96 này.
Tôi cũng muốn khóc, muốn la thật to: “Tôi yêu các bạn rất nhiều, các bạn có biết không?” Nhưng cũng chính lí trí ngăn tôi lại, nó bảo rằng: “Đâu chỉ có mình bạn như thế! Tất cả mà!”. Bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng, kéo tôi ra khỏi tâm trạng vu vơ suy nghĩ đó, hình như là con Trang
Nó nói: “Mày kí tên lên sổ tao nha!”
Tôi cũng không có lí do gì để từ chối nó, kí tên lên cái áo đầy chữ kí các thần tượng của nó, vì trên đó có những câu nói đại loại như “kí tặng fan hâm mộ.” Một câu nói vui nhưng cũng rất đúng, bạn bè đôi khi cũng chính là thần tượng của nhau, xuất phát từ sự ngưỡng mộ lẫn nhau. Hôm nay, tôi lại có thêm một bài học ý nghĩa, bài học về ý nghĩa của tình bạn và sự vị tha. Vì trước đó, tôi từng có xích mích với nó, và từng có ý định là sẽ không bao giờ nói chuyện với nó nữa. Hôm nay nó chủ động xin tôi kí tên, làm tôi càng cảm thấy mình có lỗi.
Tôi hỏi nó: “Tao kí bằng bút xanh nha!”
Nó đáp: “Mày kí bằng bút dạ quang đi để cho nó nổi.”
“Chí lí, ok.” Tôi trả lời và nói:
“Tao xin lỗi mày nha! Tụi mình vẫn là bạn tốt của nhau đúng không nè. Cuối năm rồi. Mọi hiềm khích bỏ qua hết nhé.”
Nó gật đầu và cười: “Tao không để bụng chuyện nhỏ như con thỏ đó đâu mày ơi!”
Bây giờ là đến màn cả lớp quây quần chụp hình, thật là vui, ai cũng tranh giành nhau chụp. Đầu tiên, lớp trưởng thúc giục cô chủ nhiệm:
“Cô ơi! Xuống chụp với chúng em vài tấm hình.”
Cô vui vẻ nhận lời. Cô cười thật tươi, điều mà trước đây chúng tôi hiếm khi thấy. Cô vò đầu các bạn và hăm hở kí tên vào mấy chiếc áo trắng tinh. Chúng tôi cảm nhận được tình thương của cô.
Không khí lúc ấy quả thật vui như một ngày hội. Chúng tôi chưa bao giờ đoàn kết như thế, bởi chúng tôi cảm nhận giây phút chia tay đang đến rất gần. Tất nhiên, vui nhất là cảnh cả lớp nhảy cẫng lên chụp hình cùng cô chủ nhiệm.
Sau đó tôi là người chủ động kiếm tìm từng cái áo mà kí tên, tôi cảm thấy rất thích thú.
Đến gần cuối giờ, lớp trưởng tuyên bố: “Tụi mình sẽ chọn ngày mùng 5 tết là ngày họp lớp. Ai đồng ý giơ tay lên.”
Cả lớp đồng thanh dõng dạc: “Mùng 5 thì mùng 5”, có đứa giơ đến hai tay, có đứa giơ cả hai chân, quang cảnh lúc ấy thật nhốn nháo.
Nhìn xuống sân trường, những hàng ghế đá, hai hàng cây xanh thẳng tắp, mọi vật tưởng như rất quen thuộc ấy, nhưng dường như cũng rất xa vời ấy, bởi vì khi chúng tôi ra trường rồi, liệu chúng tôi còn thấy nó không, có còn cùng nhau ngồi trên những hàng ghế đá đấy nữa không. Riêng tôi, những hình ảnh ấy sẽ là những kỉ niệm, kí ức đẹp của thời học trò trong trắng, hồn nhiên mãi mãi khắc sâu trong tâm trí. Tôi sẽ nhớ tất cả, nhớ những cái nickname ngộ nghĩnh như: Nữ Hoàng Ai Cạp (lớp trưởng), bexinhhonggiongai(quyen trâu) , khacakem (thằng bạn ngồi cuối lớp)... và rất rất nhiều nickname tức cười khác...
Tôi sẽ rất nhớ những người bạn tốt của tôi, những người bạn mà tôi không muốn cách xa tẹo nào cả, nhưng bản chất của cuộc sống là luôn vận động tiến về phía trước, do đó chúng ta cũng phải tiến về tương lai để không bị nó hòa tan, loại bỏ, để tiến tới những ước mơ, hoài bão mà chúng ta đã từng ấp ủ và để đi tìm ý nghĩa cuộc sống của riêng chúng ta. Đó có lẽ là giá trị tinh thần vĩnh cửu làm hành trang vững chắc để tôi bước vào đời mỗi khi tôi cảm thấy mất thăng bằng trong cuộc sống, mỗi khi tôi có niềm vui, nỗi buồn cần được sẻ chia. Ý nghĩa cuộc sống và tình bạn theo quan điểm của tôi là như thế đấy các bạn ạ. Nếu cho tôi nói một lời vào lúc này, tôi vẫn sẽ nói: “Tôi yêu các bạn lắm các bạn ơi!”
Và ngày đó- ngày tổng kết lớp cuối năm, tôi sẽ không khóc đâu, nhưng tôi sẽ chủ động bắt tay thật chặt từng người để cảm nhận sự ấm áp của tình bạn. Một tình bạn đích thực. Và sau đó tôi sẽ tự tin bước đi trên con đường của riêng mình, một con đường đầy chông gai và thử thách, nhưng tôi vẫn sải bước tự tin vì có sự hậu thuẫn của tình bạn, là động lực để tôi chấp cánh bay cao hơn, xa hơn trên bầu trời của tri thức, của học vấn. Nhưng trước hết chúng tôi chúc nhau và tự hứa với nhau sẽ vượt qua được kì thi tuyển sinh lớp 10 đầy cam go và thử thách ở phía trước. Và ngoài trời hình như mưa cũng đang tạnh dần.
Nhận xét
Đăng nhận xét