Chuyển đến nội dung chính

Đãi cát tìm vàng

Một người con trai hỏi tôi: “Trên đời này cái gì quý nhất?”. Tôi bảo: “Vàng ròng và tấm lòng vàng”. Người ấy bảo:

- Vàng quý thật, nhưng làm sao mới có vàng?

- Thì mua!

- Mua ư, thế người ta làm sao có mà bán?

- Ờ, không biết.



- Phải đãi cát mới tìm được vàng. Trong cuộc sống cũng vậy, phải sàng lọc, rèn giũa mới nên người được.

“Đãi cát tìm vàng” đó là điều mà tôi đã tâm niệm từ lâu, nhưng thật ra thì tôi cũng không biết đãi như thế nào, tìm ra làm sao. Tôi ra tay giúp những người bán vé số, ăn xin, quay lưng đi với những thói hư tật xấu... Vậy tôi đã là vàng chưa? Tôi vẫn nghĩ mình đã là vàng nhưng thật ra mình vẫn còn là cát. Bởi tôi còn quá nhiều khuyết điểm, còn thiếu từ tâm, còn tự cao tự đại...

Tôi đã từng giúp đỡ người khác ư. Tôi đã nghĩ rằng mình ban ơn cho họ và thích thú cảm nhận sự biết ơn của họ. Chưa bao giờ tôi đặt mình vào hoàn cảnh họ để chia sẻ nỗi đau với họ. Như thế là tôi đã thiếu lòng trắc ẩn và sự từ tâm. Bởi Jack London đã nói: “Cho con chó miếng xương chưa phải là từ tâm, mà chia sẻ cơn đói khát với con chó bằng miếng xương mới là từ tâm”. Thì ra trước nay tôi vẫn sống bằng niềm tự hào được ban ơn, chứ không phải là lòng từ tâm thực sự. Tôi chỉ cho những cái tôi dư thừa, chứ chưa bao giờ tôi dám hy sinh. Trong tất cả những phẩm hạnh thì lòng trắc ẩn mang lại sự tròn đầy nhất. Nó phong phú hóa cuộc sống của chúng ta bằng những cảm nhận hào hiệp và chủ tâm, làm cho chúng ta thức tỉnh tinh thần và là nguồn cổ vũ cuộc sống của chúng ta suốt cuộc đời.

Đến một lúc nào đó, tất cả những ai khi hồi tâm lại, đều xem xét xem mình đã cho đi, đã giúp đỡ và thương yêu người khác như thế nào. Jeremy Bentham đã nói: “Chúng ta chỉ an lòng khi làm cho người khác được an ủi”. Nhìn người khác vui mình cảm thấy vui, nhưng phải biết đau nỗi đau của người khác thì mới trọn vẹn. Tôi đã e sợ khi nhìn cảnh khốn đốn của đồng loại, đã sợ hãi bấm chuyển kênh truyền hình khác khi xem tin về những mảnh đời bất hạnh, những tai nạn giao thông...

Tôi đã nhận ra mình chưa hoàn chỉnh, mình đã thiếu lòng trắc ẩn mà lại thêm sự cao ngạo. Tôi đã từng cho rằng mình là người cao thượng, thông minh, khôn ngoan... để rồi tôi nhận ra mình thật lố bịch “bởi càng khôn ngoan bao nhiêu, chúng ta càng nhận ra những giới hạn của chúng ta bấy nhiêu”.

Tôi từng bịt tai, che mắt khi nghe người khác nhận xét về mình. Bởi tôi nghĩ họ hơn gì tôi mà dám bình phẩm tôi. Nếu họ khen thì biết đâu đó là sự nịnh hót. Ngược lại nếu họ chê, biết đâu đó lại là sự ganh tị. Tôi đã sống như vậy mà không hề nghĩ rằng mình là người thiếu khiêm tốn, J. Paul nói: “Người khiêm tốn không phải là người thờ ơ với lời khen mà là người chăm chú lắng nghe lời chỉ trích”. Chính sự cao ngạo, tự cao tự đại của tôi đã khiến cho cuộc sống của tôi cô đơn, không có bạn bè.

Tôi từng nghĩ “nghèo vì bạn, khốn nạn vì đồng hương” nên thích thú với những ly cà phê đắng chát một mình trong quán lạnh hơn là những buổi rong chơi với bạn bè. Để rồi đi qua gần nửa cuộc đời nhìn lại mới hay mình đã nghèo nàn biết bao nhiêu, bởi “tình bạn là một thứ tài sản tạo hóa đã ban tặng cho con người”. Tôi đã sống mòn mỏi trong cô đơn, không bạn bè, không người yêu. Sống tự cao tự đại, xem thường người khác, cứ nghĩ mình ở trên họ một bậc nên tôi cách xa hẳn với mọi người. Tôi không có một mái ấm để sưởi trái tim mình trong những đêm băng giá, cũng không có một người bạn thâm giao để cùng đi với mình một quãng đường. Tôi cũng không có một công trình, một sự nghiệp, không một cống hiến nào để lại trên cõi đời này nếu một mai tôi phải từ giã nó. “Chúng ta có mặt ở thế gian này để làm gì, nếu không phải là để đồng trình với đồng loại”.

Xin cám ơn người con trai đã cho tôi một bài học như một tấm gương nhỏ để soi lại cuộc đời mình. Và phải chăng đó cũng là một lời trách móc của anh đối với tôi. Tôi đã quá vô tâm. “Vàng” ở bên cạnh mình bao lâu nay mà mình không biết, cứ mãi chôn vùi cuộc đời trong cát - phí hoài một kiếp người.” 
Nguyễn Thị Thu Hà

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi

Hán Việt:  Tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi (情人眼里出西施 - cing4 jan4 ngaan5 leoi5 ceot1 sai1 si1) Dịch nghĩa : trong mắt kẻ si tình, người tình luôn đẹp nhất. Chú thích: Tây Thi (chữ Hán: 西施 - sai1 si1 ), còn gọi là Tây Tử (西子), là một đại mỹ nhân trứ danh thời kì Xuân Thu, đứng đầu trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tây Thi có nhan sắc làm cá phải ngừng bơi mà lặn xuống đáy nước, gọi là Trầm ngư (沉魚).  

Thiên nhược hữu tình - Nếu trời xanh có tình

Tháng tám, năm Thanh Long nguyên niên đời Ngụy Minh Đế, vua hạ chiếu sai các quan trong cung dùng xe về phía tây, đem tượng tiên nhân cầm mâm vàng hứng sương của Hán Vũ Đế, về đặt trước cung điện, các cung quan làm gãy mâm, khi xe chuẩn bị kéo đi, tượng tiên nhân bỗng nhiên ngậm ngùi nhỏ lệ. Cháu trong hoàng tộc nhà Đường là Lý Trường Cát bèn làm bài thơ về pho tượng tiên nhân bằng đồng rời cung Hán. Hán Vũ Đế là vị vua hùng tài đại lược, có công trùng hưng Hán thất, đưa Trung Quốc đến buổi hoàng kim. Thuở sinh tiền, do ngạo khí kiêu hùng của bậc đế vương, muốn mình sánh ngang cùng trời đất nên Hán Vũ Đế cho dựng một tượng tiên nhân bằng đồng, hai tay bưng một mâm vàng hứng sương khuya từ mặt trăng rơi xuống để luyện thuốc trường sinh bất lão. Khi Vũ đế qua đời, người ta vẫn hằng đêm nghe tiếng ngựa hý ở nấm mộ của ông ở Mậu Lăng, sáng ra không còn dấu vết. Đến năm Thanh Long thứ nhất (233), Nguỵ Minh Đế Tào Toàn (người kế nghiệp Tào Phi) hạ chiếu cho người kéo tượng đồng...

Thiên kim nan mãi bất hồi đầu

Phiên âm: 千金难买一回头 Dịch nghĩa:  Ngàn vàng không mua được một lần quay đầu sám hối. Lời bình: "có nghĩa là thời khắc qua rồi không lấy lại được,do đó nên biết quý trọng những gì trước mắt, không chỉ những gì trước mắt mà còn những người trước mắt, nếu không khi mất đi có hối cũng muộn rồi.". Một chút lạc đề về phim TVB Mình biết câu này khi xem phim Phong thần bảng của TVB (Đát Kỷ - Trụ Vương). Đây là đoạn sơ lược về câu nói trong phim: Nước mắt của nam nhi chỉ rơi khi họ cảm thấy xứng đáng! Tình mẫu tử là thiêng liêng và vô cùng cao quý. Cho dù con có hư, có ngang bướng cứng đầu ra sao "lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ" nhưng tình máu mủ ruột thịt làm sao mẹ có thể bỏ con được, mẹ vẫn sẽ dõi theo con, đùm bọc và che chở con. "千金难买一回头 - Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu" đến giờ thì con đã hiểu được câu nói ấy mẹ à! Thiên kim nan mãi nhất hồi đầu có nghĩa là mình không chỉ để ý những gì trước mắt mà còn phải trân trọng những người trư...