Thật sự mình cũng không thích ghi rõ tên họ. Đây là bài viết mình đọc trên báo. Có những người ham học mà chẳng có điều kiện. Còn T tiếc cho những người có điều kiện mà chẳng chịu, chịu học mà chẳng biết suy xét thấu đáo. T sẽ cố gắng học thật tốt để giúp đỡ những người cần giúp đỡ. T xin hứa.
Sau đây là đoạn trích:
Sau đây là đoạn trích:
"...Hôm chúng tôi đến thăm hai em, Bùi Hồng Nhung đi chơi từ sáng đến tối mịt mới về. Em bảo rằng, ở nhà không có việc gì làm, không có ai chơi, tuy vẫn sợ suýt bị bán làm gái nhưng Nhung đã già dặn với những sóng gió như vậy rồi. Nhung bảo, cuộc đời em có nhiều sóng gió hơn thế. Bố mẹ bỏ nhau từ khi em còn nhỏ. Kinh tế gia đình bấn loạn, bố còm cõi đi làm xe ôm không nuôi nổi hai anh em Nhung ăn học. Đến năm lớp 6, Nhung phải bỏ học vì không có tiền đóng học phí. Em van xin bố viết đơn xin giảm học phí theo tiêu chuẩn con nhà nghèo nhưng lần lữa, ông cũng không viết. Em không biết làm nghề gì để nuôi bản thân, suốt ngày loanh quanh ở nhà làm việc vặt. Anh trai Nhung, Bùi Tiến Mạnh đang đi học làm đầu, cắt tóc nên cũng cần chi tiêu nhiều. Trong ngôi nhà cấp 4 nằm lọt thỏm trong dãy nhà cao tầng ở tổ 6, khu 3, phường Trần Hưng Đạo, Tp Hạ Long đã bao năm nay thiếu vắng hơi ấm người đàn bà, người vợ, người mẹ chăm sóc gia đình. Từ trước đến nay, mẹ không chu cấp gì cho Nhung, mẹ không đoái hoài gì đến đứa con bé bỏng này. Một lần duy nhất sau nhiều năm xa cách, Nhung cảm nhận được hơi ấm của người mẹ là hôm mẹ đưa Nhung từ thị xã Cẩm Phả sau vụ bắt cóc về nhà. Ngồi trong lòng mẹ, lòng Nhung có hai cảm xúc trái ngược nhau. Em vẫn còn cảm giác sợ nhưng hơi ấm từ người mẹ đã xua tan cái lạnh giá đó. Đã hơn chục năm nay, em không được mẹ ôm ấp, được vuốt ve như ngày nào. Nhung không oán mẹ mà chỉ trách số phận đã không mỉm cười với em như bao đứa bạn cùng lứa khác.Tuy chưa phải lao động gì nhưng cuộc đời phía trước của Nhung vẫn đầy gian nan, thử thách. Một vài lần Nhung giúp việc trên tàu hàng và tàu cá. Đi được mấy hôm rồi bỏ. Em thèm cảm giác được đi học như các bạn. Chơi cùng Bùi Thị Chi đang học lớp 10 trường THPT Ngô Quyền, TP Hạ Long nên Chi biết bạn mình đang rất khát học. Nhung thường mượn sách vở Chi về xem cho đỡ nhớ. Người bố ngậm ngùi kể lại ngày xưa Nhung học rất khá. Thời gian đầu em nghỉ học, giáo viên cũng ghé qua nhà động viên em đến trường. Các giáo viên đánh giá Nhung là học sinh khá, tiếp thu kiến thức nhanh, bỏ học sẽ rất phí phạm. Lúc ấy, Nhung chỉ biết cúi gằm mặt và nói lí nhí trong miệng là nhà nghèo nên không thể tiếp tục đi học như chúng bạn. Ngày xưa, sách vở của Nhung dày lắm nhưng nay đã hoen ố, mối mọt ăn hết. Hàng ngày, những thứ quen thuộc với em là những bộ quần áo màu mè, những chiếc gương, lược, bấm móng tay, những loại dầu gội đầu để mỗi tối còn đi chơi.Bà em mới mất cách đây 1 tháng, em cũng mất đi một chỗ dựa tinh thần. Ngày bà em còn sống, Nhung đi chơi về khuya chỉ dám gọi nhỏ để bà ra mở cửa. Sau ngày bà mất, em vẫn đi chơi nhưng về sớm hơn. Em sợ, sợ ai đó lừa đi và sợ nỗi cô đơn lạnh lẽo trống vắng trong lòng khi không còn người bà thân yêu.Em sợ một ngày sẽ vấp ngã trên đường đời, không như Chi có cả mẹ lẫn bố chăm sóc, bảo ban. Nhung chỉ còn một mình với chiếc bóng lầm lũi. Bố quần quật cả ngày ngoài bụi đường, tối lại tổ tôm đến khuya. Anh trai cũng không chịu nổi gia cảnh nên đi làm kín ngày, tối cũng lao vào tụ điểm với bạn bè để không phải nhìn thấy cảnh người bố suốt ngày bù khú với tổ tôm.Bố mẹ bỏ nhau, bị lừa bán, mất người thân, tưởng chừng như Nhung suy sụp hoàn toàn nhưng khi hỏi sắp tới em sẽ làm gì, Nhung dõng dạc: “Em lớn rồi, em muốn học một nghề để sau này kiếm tiền. Gia đình em cũng chỉ vì đồng tiền mà mỗi người một nơi. Vì vậy em phải kiếm nhiều tiền để phụ giúp bố và anh trai”. Trong cái ước mơ nhỏ nhoi của cô bé ấy, cô vẫn khát khao có một cửa hàng bán quần áo nhỏ ở chợ Hòn Gai. Nhung sẽ đi làm thuê kiếm tiền, rồi nhờ các bác bên ngoại phụ giúp thuê cửa hàng để em làm ăn. Bước đường phía trước của Nhung là thế: trong trẻo, dứt khoát, có khát vọng nhưng cũng lắm gian truân."
Nhận xét
Đăng nhận xét