Friday, 1st February 2013
"CHÚNG TA KHÔNG ĐỔI ĐƯỢC NHỮNG QUÂN BÀI ĐÃ CHIA, CHỈ CÓ THỂ ĐỔI ĐƯỢC CÁCH CHƠI NHỮNG QUÂN BÀI ĐÓ." Đây là lời tựa cho cuốn sách "Bài giảng cuối cùng" của giáo sư Randy Pausch.
Cuốn sách là món quà quý báu ông để lại cho cuộc đời trước khi đi vào cõi vĩnh hằng. Tất cả, từ những cô bé, cậu bé tuổi teen đến những bạn trẻ đang loay hoay bước những bước đầu tiên trên con đường công danh sự nghiệp, cả những cặp vợ chồng sau nhiều năm chung sống, tưởng chừng như sắp tắt nguội những nồng nàn yêu thương... cũng tìm thấy được những điều bổ ích cho mình.
Cách đây mấy năm, trong buổi phỏng vấn thi vào vị trí tôi đang làm hiện nay, một người trong Ban giám khảo đã đặt câu hỏi: “Chị hãy lấy ví dụ về một điểm yếu của bản thân mà chị đã biến nó thành điểm mạnh”. Điểm yếu của "quân bài" tôi được chia là tôi sinh ra và lớn lên trong một đất nước chưa phát triển ở tận bên kia bán cầu. Tôi không có khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh như rất nhiều các "đối thủ" khác cùng bước vào phòng thi với tôi hôm ấy. Và tôi đã chứng minh được rằng, những người cùng giao tiếp bằng ngôn ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ dễ hiểu nhau hơn, bởi họ cùng có những khó khăn như nhau nên dễ chia sẻ và cảm thông. Họ không coi việc phải giải thích nhiều lần một khái niệm bằng nhiều cách khác nhau cho đối tượng người nghe là một điều cực nhọc hay mất thời gian, bởi chính họ cũng từng ở trong hoàn cảnh như vậy. Công việc của tôi là liên lạc thường xuyên thông qua thư điện tử với các bạn đồng nghiệp ở trên 160 văn phòng trên toàn thế giới. Tôi đã "chơi những quân bài được chia" theo cách của mình như thế.
Con gái tôi năm nay 22 tuổi. Thỉnh thoảng con bé tự ngắm mình trước gương và ước ao đôi chân tự nhiên dài ra thêm chừng 10 cm. Tôi bảo nếu ông trời cho con được đổi lại những quân bài của mình, liệu con có muốn mình trở nên ngốc nghếch để sở hữu đôi chân dài như các cô người mẫu trên sàn catwalk hay không. Tôi cũng đã đi vào đời bằng đôi chân (rất) ngắn của mình trong suốt hơn năm mươi năm qua. Tôi phải tự kê cao mình bằng nụ cười, bằng sự hài hước, hóm hỉnh và khi cần thì mang thêm cả một chiếc ghế theo mình.
Chị bạn tôi có con trai năm nay thi vào đại học. Chị phân vân chưa biết nên tặng cháu món quà gì nhân ngày sinh nhật. Tôi đã khuyên chị tìm mua cuốn "Bài giảng cuối cùng". Không phải ngẫu nhiên mà cuốn sách này được tái bản liên tục trong suốt mấy năm liền. Và không phải là không có lý do, khi dịch giả Vũ Duy Mẫn - ngoài công việc bận rộn ở văn phòng của một cán bộ quản lý tại trụ sở LHQ ở New York đã dành ra nhiều thời gian và công sức để chuyển ngữ cuốn sách này.
Nếu bạn gõ vào Google "Bài giảng cuối cùng", bạn sẽ tìm thấy 2,570,000 kết quả trong vòng 15 giây với những tựa đề "Trân trọng từng khoảnh khắc sống"; "Khát vọng nở hoa trên cái chết"....
(Nguồn: blog http:// guihuongchogio.vnweblogs.com/ )
Danh ngôn:
You can't control the cards you're dealt, just how you play the hand
~ Randy Pauschh
"CHÚNG TA KHÔNG ĐỔI ĐƯỢC NHỮNG QUÂN BÀI ĐÃ CHIA, CHỈ CÓ THỂ ĐỔI ĐƯỢC CÁCH CHƠI NHỮNG QUÂN BÀI ĐÓ." Đây là lời tựa cho cuốn sách "Bài giảng cuối cùng" của giáo sư Randy Pausch.
Cuốn sách là món quà quý báu ông để lại cho cuộc đời trước khi đi vào cõi vĩnh hằng. Tất cả, từ những cô bé, cậu bé tuổi teen đến những bạn trẻ đang loay hoay bước những bước đầu tiên trên con đường công danh sự nghiệp, cả những cặp vợ chồng sau nhiều năm chung sống, tưởng chừng như sắp tắt nguội những nồng nàn yêu thương... cũng tìm thấy được những điều bổ ích cho mình.
Cách đây mấy năm, trong buổi phỏng vấn thi vào vị trí tôi đang làm hiện nay, một người trong Ban giám khảo đã đặt câu hỏi: “Chị hãy lấy ví dụ về một điểm yếu của bản thân mà chị đã biến nó thành điểm mạnh”. Điểm yếu của "quân bài" tôi được chia là tôi sinh ra và lớn lên trong một đất nước chưa phát triển ở tận bên kia bán cầu. Tôi không có khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh như rất nhiều các "đối thủ" khác cùng bước vào phòng thi với tôi hôm ấy. Và tôi đã chứng minh được rằng, những người cùng giao tiếp bằng ngôn ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ dễ hiểu nhau hơn, bởi họ cùng có những khó khăn như nhau nên dễ chia sẻ và cảm thông. Họ không coi việc phải giải thích nhiều lần một khái niệm bằng nhiều cách khác nhau cho đối tượng người nghe là một điều cực nhọc hay mất thời gian, bởi chính họ cũng từng ở trong hoàn cảnh như vậy. Công việc của tôi là liên lạc thường xuyên thông qua thư điện tử với các bạn đồng nghiệp ở trên 160 văn phòng trên toàn thế giới. Tôi đã "chơi những quân bài được chia" theo cách của mình như thế.
Con gái tôi năm nay 22 tuổi. Thỉnh thoảng con bé tự ngắm mình trước gương và ước ao đôi chân tự nhiên dài ra thêm chừng 10 cm. Tôi bảo nếu ông trời cho con được đổi lại những quân bài của mình, liệu con có muốn mình trở nên ngốc nghếch để sở hữu đôi chân dài như các cô người mẫu trên sàn catwalk hay không. Tôi cũng đã đi vào đời bằng đôi chân (rất) ngắn của mình trong suốt hơn năm mươi năm qua. Tôi phải tự kê cao mình bằng nụ cười, bằng sự hài hước, hóm hỉnh và khi cần thì mang thêm cả một chiếc ghế theo mình.
Chị bạn tôi có con trai năm nay thi vào đại học. Chị phân vân chưa biết nên tặng cháu món quà gì nhân ngày sinh nhật. Tôi đã khuyên chị tìm mua cuốn "Bài giảng cuối cùng". Không phải ngẫu nhiên mà cuốn sách này được tái bản liên tục trong suốt mấy năm liền. Và không phải là không có lý do, khi dịch giả Vũ Duy Mẫn - ngoài công việc bận rộn ở văn phòng của một cán bộ quản lý tại trụ sở LHQ ở New York đã dành ra nhiều thời gian và công sức để chuyển ngữ cuốn sách này.
Nếu bạn gõ vào Google "Bài giảng cuối cùng", bạn sẽ tìm thấy 2,570,000 kết quả trong vòng 15 giây với những tựa đề "Trân trọng từng khoảnh khắc sống"; "Khát vọng nở hoa trên cái chết"....
(Nguồn: blog http://
Danh ngôn:
You can't control the cards you're dealt, just how you play the hand
~ Randy Pauschh
Nhận xét
Đăng nhận xét