Đức
Phật đang ngự tại tịnh xá Kỳ Viên, vì các đệ tử nói pháp. Khi ấy có con
gái của Phạm Chí tuổi mới độ mười lăm nhan sắc đẹp đẽ, bản tính thông
minh, cha mẹ rất yêu mến; bỗng bị đau nặng và chết luôn. In như lúa chín
khô trong ruộng bị lửa đồng đốt cháy. Phạm Chí buồn rầu đến nỗi thất ý, hoảng hốt như kẻ điên cuồng, tự không giải được.
Ông nghe đồn có Đức Phật là vị Đại thánh làm thầy cả trời người, nên
ông đến lễ bái và thưa đức Phật rằng: "Tôi vốn hiếm hoi ít con chỉ có
chút cháu gái, nó an ủi cho gia đình tôi, nhưng chẳng may nó bị đau và
chết mất; tôi thương nhớ quá đỗi, thật chẳng biết làm sao được, cúi xin
đức Thế Tôn dũ lòng thương xót mà dạy cho tôi bớt nỗi rầu rĩ."
Đức Phật bảo Phạm Chí rằng: Này Phạm Chí! Đời có 4 việc không thể vĩnh cửu được:
1. Hữu thường phải vô thường
2. Phú quí phải bần tiện
3. Hội hiệp phải biệt ly
4. Mạnh bạo quyết già chết
Rồi Ngài tóm tắt: Thường phải hết, cao phải thấp, hội phải ly, sống phải chết. Phạm Chí nghe xong, tâm liền khai mở, tức thì phát nguyện xin Phật làm Tỳ kheo, tự cạo râu tóc thành vị Tỳ kheo, chuyên tu pháp vô thường chứng A La Hán.
Kinh Pháp Cú Thí Dụ
Đức Phật bảo Phạm Chí rằng: Này Phạm Chí! Đời có 4 việc không thể vĩnh cửu được:
1. Hữu thường phải vô thường
2. Phú quí phải bần tiện
3. Hội hiệp phải biệt ly
4. Mạnh bạo quyết già chết
Rồi Ngài tóm tắt: Thường phải hết, cao phải thấp, hội phải ly, sống phải chết. Phạm Chí nghe xong, tâm liền khai mở, tức thì phát nguyện xin Phật làm Tỳ kheo, tự cạo râu tóc thành vị Tỳ kheo, chuyên tu pháp vô thường chứng A La Hán.
Kinh Pháp Cú Thí Dụ
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhãn
Phật giáo
Nhãn:
Phật giáo
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét