(VĨNH CHÍ BẤT VONG, VĂN NGÂN NGŨ LƯỢNG 永志不忘. 紋銀五两)
Mễ Phú là nhà thư họa nổi tiếng thời Tống, khi còn trẻ luyện viết chữ 3 năm mà tiến bộ rất chậm, bèn tìm một ông tú tài viết chữ đẹp xin làm học trò. Vị tú tài nói cũng muốn cùng anh học viết chữ nhưng phải bỏ 5 lạng bạc ròng để mua một tờ giấy. Mễ Phú không nài nỉ, bỏ tiền ra mua. Vì tờ giấy rất đắt, Mế Phú không dám hạ bút tùy tiện, chỉ mài mài trên đó nhiều lần. Sau 3 ngày, vị tú tài chữ đẹp lại đến, thấy Mễ Phú đang ngồi trước bàn, tay cầm bút, nhìn vào chữ mẫu (tự thiếp) xuất thần, trên mặt giấy không có vết mực nào, bèn làm ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Sao vẫn chưa viết chữ nào à?”
Mễ Phú như tỉnh cơn mê, lầu bầu thưa: “Trò sợ làm hỏng giấy”.
Vị tú tài chữ đẹp cười khà khà, lấy quạt chỉ vào tờ giấy, nói: “Được rồi, đã viết khan 3 ngày, thử viết một chữ cho ta xem nào!”
Mễ Phú cầm bút viết một chữ Vĩnh 永 . Vị tú tài thoáng nhìn, thấy nét chữ cứng cáp tiêu sái (*) (潇 洒) bèn cố ý hỏi: “Vì sao nhà ngươi học nghề 3 năm không
tiến, ba ngày lại có thể bay bổng tiếnmạnh như thế?”
Mễ Phú suy nghĩ rồi nói: “Vì tờ giấy này đắt quá, không dám tùy tiện viết như trước đây mà trước hết dụng tâm viết khan cho thật thạo mới viết vào giấy.”
“Đúng”.
Vị tú tài chữ đẹp nói. “Học viết chữ không chỉ là cầm bút viết mà phải động tâm (động não), không những phải xem xét hình dạng của chữ mà phải ngộ được cái thần của nó, tâm lĩnh thần hội mới có thể viết được chữ đẹp”.
Nói xong, vị tú tài chữ đẹp mới vung bút viết thêm bảy chữ “Chí bất vong, văn ngân ngũ lượng 志不忘. 紋銀五两” sau chữ “Vĩnh” (Ghép tất cả lại thành đoạn câu: Mái mãi không quên, năm lạng bạc ròng 永志不忘. 紋銀五两 ”).
Viết xong, vị tú tài chữ đẹp lấy ở trong túi áo ra 5 lạng bạc ròng trả lại cho Mế Phú, cất bước đi liền
(*) Tiêu sái 蕭灑 (giản thể 潇 洒): Đại từ điển tiếng Việt của Nguyễn Như Ý giải thích : Phóng khoáng, thanh cao, thoát tục
Nhận xét
Đăng nhận xét